Ứng Trung Kiên

Mong chờ một tiếng yêu !!



Anh...!

Mình chưa bao giờ là gì của nhau anh nhỉ, mãi mãi và mãi mãi đúng không anh? Em vẫn hy vọng, hy vọng một ngày nào đó… nhưng em biết chẳng thể nào thay đổi được thực tại, thay đổi được cảm xúc trong em… và sẽ không bao giờ.

Em ngốc quá đúng không anh? Phải nói là rất ngốc đấy, ngốc vì em lại yêu anh, yêu một người mà chẳng biết vì sao lại yêu nữa, yêu một người dù biết chẳng đến được với nhau, yêu một người mãi mãi chỉ tồn tại trong giấc mơ của em, vì em yêu anh đấy, một cuộc tình chẳng thốt thành lời. Em ngốc, ngốc lắm, khờ lắm…

Mong chờ một tiếng yêu


Anh...!

Em vẫn nhớ anh cồn cào mỗi khi đêm xuống. Em đã mỉm cười hạnh phúc mỗi khi giấc mơ về, vì em đã "bắt" được anh ở lại trong giấc mơ của em. Em đã thật hạnh phúc khi được sống trong thế giới ảo đấy, thế giới giấc mơ ấy, thế giới chỉ do mình em tạo ra. Em khát khao được ôm anh một cái thật chặt... nhưng giờ anh xa quá... Anh đang ở tận nơi nào mà em chẳng biết nữa, và liệu anh có đang tồn tại trong thế giới của em không? Không? Anh đang tồn tại đấy, đang cùng em hít thở cái không khí ấy, đang cùng em điếm từng ngày, từng giờ đấy, đang cùng em nhìn cuộc sống này nhộn nhịp và thay đổi từng ngày. Em lại mơ, mơ về hai ta… Đêm nay lại một đêm nữa em nhớ đến anh. Hầu như đêm nào em cũng có hình ảnh một người để nhớ thương, để biết cảm giác chập chờn trong mỗi giấc mơ. Em đã từng ước cho chính mình được sống bên anh dù chỉ là một ngày thôi, nhưng một vài giây ngắn ngủi còn không có nữa huống chi là một ngày, viễn vong, viễn vong thật đúng không anh? Nhưng bây giờ đây em không dám ước cho mình nữa. Vì em sợ, sợ một ngày chúng ta là của nhau rồi sau đó sẽ có một ngày anh sẽ ra đi, đi rất xa đến nơi mà em chẳng tìm thấy, chẳng được gọi tên anh. Đi xa mãi mãi để điều ước của em trở thành đám mây cứ bay lơ lửng trên trời cao, không biết chốn dừng chân nơi đâu! Nhưng rồi em không làm gì...!

Anh...!

Em thật sự muốn gọi tên anh trong những đêm mưa lạnh lẽo, hay những đêm trời đầy trăng sao như đêm nay. Em sẽ gọi khẽ tên anh, em sẽ nói với anh tất cả những gì nơi con tim của em đang chất chứa. Em muốn cho anh biết, anh rất quan trọng với em như thế nào? Tất cả những gì thiêng liêng nhất em luôn muốn dành cho anh... Anh có muốn biết không anh? Chắc không đâu nhỉ? Mỗi lần em muốn nói ra nhưng những câu ấy đang bị nghẹn lại nơi cổ họng em, nên anh chẳng nghe được, và anh cũng không muốn nghe, anh cho rằng đó là những điều bình thường thôi, đó tất cả chỉ là những cảm xúc vu vơ thoáng chợt đến rồi lại vụt bay đi. Anh không muốn em và cả anh phải đau khổ vì cảm xúc ấy.

Vậy mà em cứ chờ... chờ mãi... cứ ước... Ước mãi... đó anh. Ước một ngày nào đó trong cơn say anh sẽ gọi tên em và anh sẽ nói rằng "anh yêu em". Em luôn mong có một ngày, một ngày anh nói với em rằng "em ơi, em rất quan trọng đối với anh, em đừng bao giờ rời xa anh nhé! Em đang mơ, mơ đấy đúng không anh? Và em cứ mơ, mong là không bao giờ thức, khi thức thì anh vẫn là anh, em cứ là chính em, hai ta không đi chung một con đường."

Vậy mà cho dù thời gian có bao lâu, dù có phải chờ trong im lặng, em cũng sẽ chờ để nghe anh nói lời yêu cùng em. Tình yêu là phải biết cho đi, tình yêu là phải biết chờ đợi, bởi khi yêu con tim luôn khao khát một điều là được người mình yêu nói lời yêu thương cùng em...! Em đã ước mơ mình sẽ được hạnh phúc trong vòng tay anh. Được anh nắm đôi bàn tay dắt dìu nhau đi trong hoàng hôn của mỗi buổi chiều. Được dựa vào bờ vai ấy đang run khẽ lên vì sự va chạm. Điều ước thật giản đơn của người con gái đang chờ đợi yêu thương, để rồi đêm nay lại một lần em chìm trong cái giấc mơ mà bao lâu nay em cứ chờ mãi...

Em đang chờ cái gì đây? Em đang chờ đợi một điều gì từ anh, một câu nói hay một cử chỉ yêu thương, hay chỉ là một tin nhắn “anh nhớ em”. Giờ thì em đã hiểu chờ đợi cũng là một điều ước. Ừ thì em đang ước đấy, ước và cả chờ đợi mãi cuối cùng chỉ mình em yêu anh, chỉ mình em ước được nắm đôi bàn tay của anh, và đang chờ đợi anh sẽ là người chủ động nắm đôi bàn tay em đang khẽ run vì lạnh hay vì cảm giác bồi hồi. Vậy mà em và anh đang đứng thật gần đấy, rất gần tưởng chừng giữa chúng ta đã hòa làm một, cuối cùng cũng chỉ là bạn, cũng chỉ là một cơn lạnh lẽo, cô đơn của hai trái tim cũng chỉ vì chưa bắt nhịp yêu thương! Để rồi chỉ có con tim em là yêu một mình trong câm lặng... Để rồi mình em ôm đau khổ riêng, để rồi mỗi đêm về em lại nhớ anh, nhớ một người thật xa.

Anh…!

Em vẫn muốn nghe giọng của anh mỗi đêm, nó chẳng ấm áp, nó chẳng ru ngủ em, nó chẳng có gì lôi cuốn được em, vậy mà em muốn nghe, nhưng cái điện thoại em đang cầm trên tay ấy nó đang ở rất gần em, mà em lại tưởng chừng như nó đang cách xa em mấy mét vậy, làm em chẳng thể gọi được cho anh. Em đang ngụy biện cho chính mình đấy, là vì em chẳng dám gọi cho anh vì gọi cho anh em biết nói gì đây. Hàng đêm tin nhắn chúc ngủ ngon cũng đã làm em ấm lòng, em thôi không được quá tham lam. 

Anh…!

Đêm nay em lại say đấy, em không phải say vì rượu hay vì một chất gì đó có cồn, mà em đang say nhớ thương đấy! Lạ quá đúng không anh? Người ta chỉ say rượu hay say bia, hay là chỉ say tình thôi, còn em lại say thứ khác vì em biết mình làm gì có tình mà say chứ. Say tình ảo à, cũng không có để mà say. Em không phải là gái hư, em là con gái của thế kỷ hai mươi mốt, em cũng tự cho phép mình làm được những điều mình thích chứ, và em biết điểm dừng anh à. Em bảo với anh là em uống rượu đấy, điều đó chẳng có gì là xấu đúng không anh, và nó cũng chẳng có gì là tốt đúng không anh? Nhưng em muốn cho anh biết là em đang làm gì, kể cả những lúc em đang nhớ anh.

Em biết, với anh em chỉ là một hiện tại mơ hồ không đầu không cuối. Chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua trong cuộc sống yên bình.

Em mơ giấc mơ hai chúng ta cùng bước đi trên một con đường, nhưng thực tế thì hai ta vẫn đang bước đi trên hai con đường song song, mãi mãi không có điểm dừng. Con đường đó xa lắm anh à, nhưng em vẫn chưa thấy mệt mỏi, chưa thấy chán nản chỉ vì có mình em đang cố níu kéo, đang ảo tưởng.

Chuyện của chúng ta rồi sẽ đi đến đâu? Em không biết và cũng không muốn biết nữa. Tương lai ư? Xa vời lắm. Anh chưa bao giờ nghĩ đến và em cũng không muốn vẽ thêm viễn cảnh tốt đẹp cho tương lai của hai chúng ta. Nhưng xin anh hãy để em vào một góc khuất trong tim anh nhé, chỉ là một nơi nhỏ nhoi và đen tối, em chẳng muốn ai bước vào vị trí ấy cả.

Nếu nước mắt có thể xóa nhòa đi tất cả, xóa nhòa đi những vết cứa thật sâu trong trái tim bé nhỏ, xóa nhòa đi những đau đớn âm ỉ trong tâm can, xóa nhòa đi một linh hồn bơ vơ với tình yêu vụng dại... thì em xin một lần được khóc thật nhiều, thật nhiều. Để vị mặn chát của nước mắt làm vơi đi sự xót xa, vơi đi nỗi nhớ thương, vơi đi nỗi niềm em đang ôm cho riêng mình... Nhưng không anh à, những giọt nước mắt của em chẳng đủ mặn, đủ cay để em quên được anh. Em cứ sẽ mãi nhớ đấy, sẽ mãi cứ yêu đấy, và em vẫn mong chờ tiếng yêu từ nơi anh.

P/S: Viết hộ cảm xúc một người
Tìm Kiếm
Cùng chia sẻ nhé:
Chia sẻ

Mới Cập Nhật

Có thể bạn muốn đọc