Ứng Trung Kiên

Chúng Ta Nợ Nhau Một Lời Xin Lỗi"



Người ta hỏi cô: “Em còn nhớ anh không?”

Cô trả lời: “Em đã quên anh, tình yêu trong em đã chết, mọi nỗi đau đã qua đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ còn lại khoảng trống thôi anh à.”

Người ta bảo: “Nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm”.

Cô không nói gì, lặng lẽ nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Cô ngồi bất thần tự hỏi, tại sao thời gian đã lâu vậy rồi mà cô không thể nào quên được người đó. Cô đau đớn khi nhận ra lúc này, trên môi cô còn vương lại chút gì mặn chát…

Chúng Ta Nợ Nhau Một Lời Xin Lỗi"

Một mình trong phòng vắng, cô nhớ lại tình yêu xưa, tình yêu đầu tiên với bao dư vị của niềm vui, hạnh phúc và cả nỗi đau ngọt ngào. Cô chợt liên tưởng đến những cái nắm tay thật chặt, những nụ hôn cháy bỏng, những ước mơ về tương lai mà cô từng xây đắp. Để rồi, cùng song hành với nỗi nhớ hôm nay đang dày xéo là những giọt nước mắt chực tuôn trào trên gương mặt.

Ký ức vẫn cứ thế ùa về. Cô nhớ về ngày hôm đó…

Vì là ngày đầu tuần nên cô quyết định đi làm sớm hơn một chút. Gần tới công ty thì một cơn mưa bất chợt đến, cũng như bao người khác, vội vàng tìm cho mình một chỗ tránh mưa. Và ghé quán cà phê bên đường là lựa chọn thú vị nhất. Cô vào quán, chọn một góc đủ để thả hồn mình theo giai điệu du dương của những bản nhạc.

Đang nhâm nhi cốc sữa nóng thì anh đột nhiên xuất hiện trước mặt với câu nói: “Lớn thế này rồi, em vẫn còn uống sữa? Như vậy, bao giờ mới lấy được chồng? Quán đông người quá, em cho anh ngồi chung bàn với nhé!”.

Cô bất ngờ trước những lời nói của người đàn ông lạ mặt. Chưa kịp phản ứng gì thì cô bắt gặp ánh mắt sâu hút của anh. Cô cứ thế im lặng, suy tưởng.

Sau phút giây xao động đó, cô trở về với thực tại. Cô thấy ghét gã trai này, vì chỉ mới đây thôi gã dám buông lời trêu chọc cô.

Buông thõng ánh mắt ra xa và lạnh lùng đáp: “Cứ tự nhiên, quán này đâu phải của tôi”.

Anh ngồi xuống, không nói gì thêm nữa và gọi cho mình một tách cafe. Chợt điện thoại anh reo vang, rồi anh đứng dậy chào cô và mất hút trong cơn mưa đang nặng hạt.

Cuộc gặp gỡ bất chợt đem lại những cảm xúc mong manh cho riêng mình cô cuối cùng cũng qua đi. Những cảm xúc cứ nhạt dần, trôi vào quên lãng…

Theo từng nhịp chảy của thời gian cô vẫn vô tư, hồn nhiên và cũng không còn nhớ gì tới anh nữa. Thế nhưng, cuộc đời hình như là sự trùng hợp không ai có thể cưỡng lại được. Với cô sự trùng hợp đó, đã cho cô bắt đầu một tình yêu đẹp, nhưng cũng đầy nước mắt.

Khi đó, công ty cô có một hợp đồng quan trọng trong lĩnh vực du lịch. Cô được giao toàn bộ trách nhiệm trong việc gặp gỡ đối tác cũng như lên kế hoạch công việc. Cô hào hứng với công việc này. Cô nhấc máy:

- Alô, xin hỏi đây có phải số máy của công ty X không ạ?

- Vâng! Xin lỗi, cô là ai?

- Tôi là Thiên Kim, nhân viên tư vấn dịch vụ du lịch. Công ty anh có đặt một tour du lịch ở chỗ tôi. Tôi muốn hẹn gặp anh để trao đổi.

- À, vậy chiều nay khoảng 4h chúng ta gặp nhau ở quán cafe đối diện công ty tôi nhé.

- Vâng, chào anh.

Chiều hôm đó, cô đến sớm hơn giờ hẹn và đợi. Điện thoại của cô chợt reo vang.

- Alô.

- Chào cô, cô đã đến chưa?

- Tôi đang ở chỗ hẹn.

- Tôi thấy cô rồi.

Trong phút chốc, hình như hai người nhận ra nhau. Họ nhận thấy có cái gì đó vừa lạ, vừa quen, vừa rất thân thiết ở người đối diện. Nhưng không ai dám nói.

Cô chủ động lên tiếng:

- Chào anh, mời anh ngồi. Anh gọi đồ uống đi, và chúng ta cùng trao đổi công việc nhé.

Cuộc trao đổi diễn ra tốt đẹp hơn những gì cô nghĩ. Và như vậy, có nghĩa là cô đã thành công trong hợp đồng lần này. Nhưng điều làm cô vui hơn, đó là cô đã tìm được cho mình một người bạn.

Những ngày sau đó, anh luôn gọi điện, nhắn tin cho cô. Rồi họ hẹn hò. Họ hứa hẹn cho một tình yêu đẹp mãi. Cả hai người luôn cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Cô nhớ, có lần anh nói với cô: “Dù thế giới này có thay đổi như thế nào, vạn vật có thay đổi ra sao thì anh vẫn luôn yêu em. Cô bé của anh ạ!” Cô hạnh phúc vì điều đó. Tựa đầu vào vai anh, cô khẽ nói “Em cũng thế, em sẽ mãi yêu anh…”


*


Giọt nước mắt bỗng rớt xuống tay nóng hổi. Cô giật mình trở về thực tại. Cô cười nhẹ nhàng trong nước mắt. Cô xót xa khi ý thức được rằng, tất cả những thứ đó giờ chỉ còn trong hồi ức. Còn giờ đây, anh của cô, tình yêu của cô đã đi xa rồi. Tại sao ư? Cô không hiểu.

Cô chỉ nhớ rằng, mùa thu năm đó, buổi tối hôm đó – ngày sinh nhật cô.

- Em à. Chúc mừng sinh nhật em - Anh đưa cho cô bó hoa hồng rực rỡ.

Cô cười hạnh phúc nói: “Chúng mình đi đâu chơi anh nhé”.

- Ừ. Anh sẽ đưa em đi.

Cô gái đang yêu hạnh phúc đến tột độ, khi được cùng người mình yêu tay trong tay dạo phố. Đây là, sinh nhật đầu tiên cô đi cùng một người con trai, mà người đó chính là người mà cô nguyện sẽ cùng đi hết con đường tương lai còn lại. Cô thấy yêu cái ngày ý nghĩa đó. Yêu cái mùa thu dịu nhẹ đó.

Những cơn gió vẫn thổi nhẹ nhàng làm mơn man da thịt. Đang ngập chìm trong hạnh phúc, cô bỗng giật mình với cái nắm tay thật chặt của người con trai ngồi bên cạnh. Anh nói:

Anh từ giã cõi đời về với cõi vĩnh hằng khi chưa thể nói với cô thêm một lời xin lỗi… (Ảnh minh họa)

- Em, anh xin lỗi em vì tất cả. Anh xin lỗi, anh không thể bên em như lời anh đã hứa.

Cô im lặng. Cô bất ngờ. Cô đau đớn. Cô không tin vào những gì tai mình nghe thấy.

- Anh, anh đang nói điều gì vậy? Chẳng phải hôm nay là sinh nhật em sao anh?

- Thiên Kim à, anh chỉ muốn nói với em một điều. Đó là hãy tha lỗi cho anh. Những gì ngày qua anh đã dành cho em là sự thật, nhưng bây giờ… Em, em hãy tha lỗi cho anh. Anh đưa em về nhé!

Cô òa khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba. Những gì mà cô tận hưởng ngày qua chỉ còn lại ở hai từ xin lỗi thôi sao?

- Anh cho em lý do đi. Tại sao lại vậy anh? Em đã làm gì sai?

- Không, em không làm gì sai hết. Là do anh đã không giữ lời hứa. Anh đã sai.

- Có ai đó đã thay thế vị trí của em rồi sao anh?

- Anh đã quá nhẫn tâm phải không em? Anh xin lỗi.

Cô không muốn nghe thêm lời nào từ anh nữa, cô bỏ chạy. Chạy trốn tất cả. Trong đầu cô lúc này đang vang lên những dư âm ngọt ngào của lời yêu và tất nhiên là cả những xót xa cho một tình yêu đã tan vỡ.

Cô lang thang trên những con phố lâu thật lâu, nước mắt đã chảy không biết bao nhiêu cho thỏa nỗi lòng. Người đó đã đến và đi qua cuộc đời cô tựa như một cơn gió thoảng. Nhẹ nhàng đấy, nhưng cũng lạnh buốt đến tận con tim.

Cô mở cửa phòng, nhìn vào màn hình điện thoại, nhấn vào mục danh bạ tìm đến số có lưu tên là honey, cô khẽ nhấn nút delete. Xóa hết những gì không còn thuộc về cô nữa. Đã 12h đêm, đêm nay không một cuộc gọi, không một tin nhắn chúc ngủ ngon. Vậy là, người đó đã đi qua cuộc đời cô như thế.

Mối tình đầu đã khiến trái tim cô băng lạnh đi. Cô thấy hận người cô đã yêu say đắm. Kể từ sau ngày chia tay, cô luôn đặt ra cho mình những nguyên tắc thép kể cả trong công việc và tình cảm để nhắc nhở mình không tái phạm một sai lầm nào nữa.

*

Còn anh, sau cái đêm hôm đó, anh nhập viện. Anh mắc bệnh ung thư. Căn bệnh mà anh biết không thể nào chữa khỏi được. Anh đau khổ khi biết rằng, mình sẽ không thể đi chung đường với người con gái ấy, không thể bảo vệ người con gái ấy và đau khổ hơn là không thể cho người con gái ấy một gia đình trọn vẹn như cô từng mơ ước. Anh lặng lẽ dằn vặt mình trong đau đớn.

Thiên Kim cũng chính là mối tình đầu của anh. Anh yêu sự trong sáng, thuần khiết pha chút tinh nghịch nơi cô. Quyết định chia tay, anh mong cô có thể tìm được một hạnh phúc thực sự.

Ngày nào anh cũng viết nhật ký cho cô. Cái tên Thiên Kim luôn hiện hữu trong trái tim người con trai ấy. Vẫn là nét bút thân thuộc.

“Công chúa của anh. Em biết không, với anh, em là tất cả. Anh xin lỗi vì đã không thể làm em hạnh phúc. Nhưng em à, em hãy tin anh, hãy tin tình yêu hôm qua anh dành cho em là sự thật và tình yêu đó sẽ còn mãi ở trong anh. Nếu em đọc được những dòng chữ này, thì hãy tha thứ cho anh, em nhé! Nếu có kiếp sau, anh xin được yêu em mãi mãi”.

Thời gian trôi đi, thể xác người con trai ấy ngày càng trở nên héo mòn. Biết mình không thể kéo dài thời gian thêm nữa, anh nhấc điện thoại lên. Tìm đến tên Thiên Kim và anh gọi.

- Em đấy à, em còn nhớ anh không?

- Em đã quên anh, tình yêu trong em đã chết, mọi nỗi đau đã qua đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ còn lại khoảng trống thôi anh à.

- Nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm.

Tút, tút, tút… Những âm thanh vang lên kéo dài buồn bã.

Cô đã tắt máy, cô khóc và anh cũng khóc.

Chiếc điện thoại rời khỏi bàn tay của anh. Anh từ giã cõi đời về với cõi vĩnh hằng khi chưa thể nói với cô thêm một lời xin lỗi.

*

Một tuần sau ngày anh mất, một người bạn của anh đưa cho cô cuốn nhật ký của anh. Cô cầm và đọc. Một cảm giác tội lỗi dâng tràn tâm hồn cô. Trong lúc anh cần cô nhất thì cô lại vô tâm bỏ mặc. Cô đã giận anh, không nói đúng hơn là cô đã hận anh. Hận anh chỉ vì ngày hôm đó, đã nói với cô lời chia tay để đi yêu thương một người con gái khác. Cô giận chính bản thân mình đã không tìm hiểu mọi việc thật kỹ càng, để rồi đánh mất đi tình yêu. Nước mắt cô cứ thế lăn dài trên má.

Lặng lẽ đến bên mộ anh với một bó hồng, cô đặt nó xuống, lần này cô không khóc. Chỉ đứng ngắm nhìn di ảnh của anh, một gương mặt hiền hậu, thông minh – người cô đã yêu và rất yêu. Cô nói với anh. “Anh, em yêu anh. Em mãi yêu anh. Chúng ta đã nợ nhau một lời xin lỗi”.

Đọc thêm...

Tủi thân khi 25 năm luôn FA trong ngày Valentine



Mang tiếng là yêu tới 3 mối tình rồi, thế mà suốt 25 năm mình đều chịu cảnh FA trong ngày Valentine.
Cứ chuẩn bị đến ngày Valentine là mình lại thấy chán. Ngồi nghĩ lại hoàn cảnh của mình mà vừa thấy nực cười, vừa tủi thân vô cùng. Một đứa con gái 25 tuổi, đã từng có tới 3 mối tình mà chưa một lần được nhận quà, hoa hồng, chocolate, hay đơn giản chỉ là cùng nắm tay người yêu tận hưởng không khí hạnh phúc trong ngày Valentine.

Bạn bè mình nhiều khi tâm sự còn phải bảo là số mình đen đủi. Chia tay lúc nào không chia tay, chẳng hiểu sao lại cứ nhằm đúng ngày Valentine mà chia tay. Mà chẳng hiểu sao lần nào mình chia tay người yêu cũng toàn vì những lý do rất “củ chuối”. Thế là, trong khi người ta hạnh phúc nắm tay người yêu ngoài kia, cùng nhau tận hưởng cái ngày gọi là “lễ Tình nhân” thì mình chui rúc ở nhà, trốn trong phòng và rấm rứt khóc.


Hồi năm nhất Đại học, có một cậu bạn trong lớp tỏ tình với mình. Cậu ấy nói là đã thích mình ngay từ hôm đầu tiên bọn mình gặp nhau ở lớp. Sau một thời gian tiếp xúc và học cùng nhau, mình cảm thấy cậu ấy cũng dễ mến nên đã nhận lời. Tình yêu tuổi học trò đúng là rất thú vị, thế nhưng cũng có rất nhiều vấn đề, mà đối với bọn mình lúc ấy thì chuyện ngăn cản nhiều nhất chính là vấn đề phụ huynh. Bố mẹ mình thì không cấm cản con cái yêu đương (vì cũng đã đi học Đại học rồi còn gì) mà chỉ nhắc nhở là phải chú ý đến học hành. Thế nhưng bố mẹ cậu ấy thì cực kỳ khó tính và cấm tiệt chuyện yêu đương khi đang đi học. Bọn mình yêu nhau mà cứ phải giấu giấu diếm diếm, rồi nhiều lần còn phải nói dối bố mẹ cậu ấy. Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng vẫn bị lòi ra. Hôm gần Valentine, 2 bọn mình cùng nhau đi mua đồ đôi thì gặp mẹ cậu ấy. Sau hôm ấy về, bọn mình bị phụ huynh cảnh cáo, sau đó thì cậu ấy bị bố mẹ cấm tiệt rồi còn quản thúc chặt chẽ. Thế là mình phải chia tay tình yêu đầu tiên một cách lãng xẹt chỉ sau vài tháng.


Mối tình thứ 2 của mình là một anh chàng khá tri thức, tuy hơi bảo thủ và hay ghen nhưng anh rất yêu mình và biết nghĩ cho tương lai. Mình đã từng nghĩ rằng anh ấy sẽ trở thành người đàn ông của đời mình, thế mà không thể ngờ là lại phải chia tay chỉ vì sự ghen tuông quá mức của anh ấy. Chuyện chỉ là mình cùng thằng bạn thân đi mua quà Valentine cho người yêu của 2 đứa thì bị người yêu mình bắt gặp. Lúc ấy, bọn mình chẳng biết gì vì anh chỉ lặng lẽ đi theo sau nên vẫn vô tư như bình thường (mình với tên bạn thân này chơi với nhau khá thoải mái). Mình ướm thử đồ mình chọn cho người yêu lên người nó để thử xem có hợp không và nó thì cũng thế. Đến tối về, mình mới thấy người yêu nổi giận đùng đùng, gọi điện đòi chia tay. Anh ấy cứ nói mình sa sả, nào là “Đi với nhau, hí hửng cười nói, thân thiết thế còn gì!”, rồi thì “Dẫn nhau đi mua quà, lại còn thử rồi ngắm luôn cho nhau cơ đấy!”… Mình có nói thế nào thì anh cũng không nghe, rồi lại còn bảo mình là ngụy biện. Sau đấy, mình cố tìm cách giải thích, rồi còn xuống nước xin lỗi mà anh vẫn không chấp nhận. Thế là bọn mình chia tay.


Hồi chia tay mối tình thứ 2 này, mình đã sướt mướt, ủ ê suốt 1 tháng, rồi sau đấy tìm cách lao vào công việc cho quên đi. Chính vì thế nên rất lâu sau mình mới dám yêu một người khác. Sau những cái kết không mấy tốt đẹp của 2 mối tình trước, mình đã phải suy nghĩ rất kỹ mới dám tiếp tục. Chính vì thế, mình đã đặt rất nhiều hi vọng cho một cái kết tốt đẹp. Tính mình vốn cũng rất lãng mạn nên mình đã lập ra kế hoạch về một chuyến du lịch nhân dịp Valentine. Bọn mình sẽ cùng nhau đi Đà Lạt, đến thung lũng Tình Yêu, cùng nhau ngắm hoàng hôn rồi lại đón bình minh… Suốt mấy ngày, mình cứ mơ mộng, tưởng tượng đến khung cảnh ấy. Mình còn lên sẵn kế hoạch, ngày giờ, rồi còn đặt vé xe các kiểu… để gây bất ngờ cho người yêu. Thế nhưng khi kể với anh về kế hoạch ấy thì bị gạt phắt đi, kêu là tốn kém, mơ mộng viển vông, lãng mạn quá mức, không thực tế, tốn tiền… Rồi anh ấy còn bảo mình là cái cần lo thì không lo, chỉ thích ăn chơi phù phiếm. Lúc ấy, mình đã ấm ức vô cùng trước những lời lẽ của anh nên nói một cách rất bức xúc: “Đi du lịch với người yêu mà anh cho là phù phiếm á? Hai đứa cùng đã đi làm, kiếm ra tiền rồi thì bỏ tiền ra đi du lịch một chuyến thì có gì mà không thực tế? Người ta còn đưa người yêu đi nước ngoài, đi tận Pháp, Mỹ gì kia thì sao?”. Thế là bọn mình cãi nhau một trận. Anh tức, mình ức, chẳng ai chịu nhường ai, thế là chia tay.




Bây giờ thì mình cũng nguôi ngoai nhiều rồi. Mình không còn buồn nhiều nữa, thế nhưng đôi lúc cũng cảm thấy rất cô đơn, nhất là khi đi đường bắt gặp người ta tay trong tay. Thỉnh thoảng nghĩ lại, thấy số mình cứ hẩm hiu, đen đủi kiểu gì không biết. Không biết mình có khắc tinh gì với cái ngày Valentine ấy mà nó khiến mình khổ sở như vậy. Hết lần này đến lần khác, lần nào chia tay cũng toàn nhằm đúng dịp lễ Tình nhân là sao? Mang tiếng là yêu tới 3 mối tình rồi, thế mà suốt 25 năm mình đều phải chịu cảnh FA trong ngày Valentine. Giờ mình chỉ mong Valentine có một người bên cạnh. Mình không cần quà, không cần hoa hồng hay chocolate gì hết. Chỉ cần có một người yêu thương ở cạnh mình là mình đã hạnh phúc lắm rồi!

Đọc thêm...

Ví dụ, anh cũng thích em thì sao?



Trước khi quen anh, ý nghĩ đầu tiên của em khi ngủ dậy là: “Lại muộn học rồi”. Còn bây giờ là: “Cầu trời mọi điều tốt đẹp đến với anh ấy hôm nay”. Trước khi quen anh, ý nghĩ cuối cùng của em trước khi ngủ là… chẳng kịp nghĩ thì đã ngủ khì mất. 

Còn bây giờ, hết quay trái, quay phải, hết tắt điện đi rồi lại bật điện lên chỉ vì phải đánh vật với câu hỏi mà em biết thừa chả bao giờ có câu trả lời: “Trong giấc mơ anh, có em… không?”



Trước khi quen anh, ngày nào em cũng than vãn vài chục lần câu: “Cuộc đời thật buồn bởi em chẳng có nổi một lý do nào để buồn”. Bây giờ, thì em không thể hét nổi nữa bởi em đã tìm được hàng vạn lý do… Chẳng hạn… có lẽ mạng bị lỗi nên tin nhắn đến muộn.


Ví dụ, anh cũng thích em thì sao?

Nghe thì cái lý do này thật vô lý nhưng anh cứ thử thích em đi, anh sẽ biết ngay là em nói sai hay nói đúng. Thế ví dụ… anh cũng thích em đi. Thì sao nhỉ? Chỉ ví dụ thôi nhé:

Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào em cũng cười rất nhiều cho mà xem. Trên đời làm gì có ai buồn khi người mình thích cũng thích mình cơ chứ. Cuộc sống sẽ tràn ngập niềm vui. Chẳng phải những niềm vui còn được mang tên là “hạnh phúc” đó sao?

Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, thì thể nào em cũng dịu dàng đi cho mà xem. Em sẽ chẳng bao giờ chí choé, cãi nhau ầm ĩ với mấy thằng bạn nữa, sẽ nói năng thật nhỏ nhẹ. Anh không tin em làm được đúng không? Thế thì phải thử mới biết được chứ

Ví dụ… anh thích em nhé, chỉ ví dụ thôi ấy, lúc anh buồn có thể em sẽ chẳng làm cho anh vui lên được. Nhưng em có thể buồn cùng anh đấy. Mà một người buồn thì thật… chán. Hai người buồn chắc hẳn sẽ… vui hơn. Anh có tin vào điều ấy không? Nếu không thì cũng phải thử mới biết được.

Và cuối cùng… nếu anh thích em, không ví dụ đâu nhé! Đang nói thật đấy. Thì em rất muốn nói với anh một điều, một điều mà khi nào ví dụ thành sự thật em sẽ nói cho riêng mình anh nghe.

Cứ cho đi mà chẳng cần nhất thiết được nhận lại.

Cứ hy vọng đi để rồi có thể phải thất vọng.


Danh sách beat sử dụng trong Radio:


1. Dan Bi-Sick love
2. Falling in Love – Secret

Đọc thêm...

Mong chờ một tiếng yêu !!



Anh...!

Mình chưa bao giờ là gì của nhau anh nhỉ, mãi mãi và mãi mãi đúng không anh? Em vẫn hy vọng, hy vọng một ngày nào đó… nhưng em biết chẳng thể nào thay đổi được thực tại, thay đổi được cảm xúc trong em… và sẽ không bao giờ.

Em ngốc quá đúng không anh? Phải nói là rất ngốc đấy, ngốc vì em lại yêu anh, yêu một người mà chẳng biết vì sao lại yêu nữa, yêu một người dù biết chẳng đến được với nhau, yêu một người mãi mãi chỉ tồn tại trong giấc mơ của em, vì em yêu anh đấy, một cuộc tình chẳng thốt thành lời. Em ngốc, ngốc lắm, khờ lắm…

Mong chờ một tiếng yêu


Anh...!

Em vẫn nhớ anh cồn cào mỗi khi đêm xuống. Em đã mỉm cười hạnh phúc mỗi khi giấc mơ về, vì em đã "bắt" được anh ở lại trong giấc mơ của em. Em đã thật hạnh phúc khi được sống trong thế giới ảo đấy, thế giới giấc mơ ấy, thế giới chỉ do mình em tạo ra. Em khát khao được ôm anh một cái thật chặt... nhưng giờ anh xa quá... Anh đang ở tận nơi nào mà em chẳng biết nữa, và liệu anh có đang tồn tại trong thế giới của em không? Không? Anh đang tồn tại đấy, đang cùng em hít thở cái không khí ấy, đang cùng em điếm từng ngày, từng giờ đấy, đang cùng em nhìn cuộc sống này nhộn nhịp và thay đổi từng ngày. Em lại mơ, mơ về hai ta… Đêm nay lại một đêm nữa em nhớ đến anh. Hầu như đêm nào em cũng có hình ảnh một người để nhớ thương, để biết cảm giác chập chờn trong mỗi giấc mơ. Em đã từng ước cho chính mình được sống bên anh dù chỉ là một ngày thôi, nhưng một vài giây ngắn ngủi còn không có nữa huống chi là một ngày, viễn vong, viễn vong thật đúng không anh? Nhưng bây giờ đây em không dám ước cho mình nữa. Vì em sợ, sợ một ngày chúng ta là của nhau rồi sau đó sẽ có một ngày anh sẽ ra đi, đi rất xa đến nơi mà em chẳng tìm thấy, chẳng được gọi tên anh. Đi xa mãi mãi để điều ước của em trở thành đám mây cứ bay lơ lửng trên trời cao, không biết chốn dừng chân nơi đâu! Nhưng rồi em không làm gì...!

Anh...!

Em thật sự muốn gọi tên anh trong những đêm mưa lạnh lẽo, hay những đêm trời đầy trăng sao như đêm nay. Em sẽ gọi khẽ tên anh, em sẽ nói với anh tất cả những gì nơi con tim của em đang chất chứa. Em muốn cho anh biết, anh rất quan trọng với em như thế nào? Tất cả những gì thiêng liêng nhất em luôn muốn dành cho anh... Anh có muốn biết không anh? Chắc không đâu nhỉ? Mỗi lần em muốn nói ra nhưng những câu ấy đang bị nghẹn lại nơi cổ họng em, nên anh chẳng nghe được, và anh cũng không muốn nghe, anh cho rằng đó là những điều bình thường thôi, đó tất cả chỉ là những cảm xúc vu vơ thoáng chợt đến rồi lại vụt bay đi. Anh không muốn em và cả anh phải đau khổ vì cảm xúc ấy.

Vậy mà em cứ chờ... chờ mãi... cứ ước... Ước mãi... đó anh. Ước một ngày nào đó trong cơn say anh sẽ gọi tên em và anh sẽ nói rằng "anh yêu em". Em luôn mong có một ngày, một ngày anh nói với em rằng "em ơi, em rất quan trọng đối với anh, em đừng bao giờ rời xa anh nhé! Em đang mơ, mơ đấy đúng không anh? Và em cứ mơ, mong là không bao giờ thức, khi thức thì anh vẫn là anh, em cứ là chính em, hai ta không đi chung một con đường."

Vậy mà cho dù thời gian có bao lâu, dù có phải chờ trong im lặng, em cũng sẽ chờ để nghe anh nói lời yêu cùng em. Tình yêu là phải biết cho đi, tình yêu là phải biết chờ đợi, bởi khi yêu con tim luôn khao khát một điều là được người mình yêu nói lời yêu thương cùng em...! Em đã ước mơ mình sẽ được hạnh phúc trong vòng tay anh. Được anh nắm đôi bàn tay dắt dìu nhau đi trong hoàng hôn của mỗi buổi chiều. Được dựa vào bờ vai ấy đang run khẽ lên vì sự va chạm. Điều ước thật giản đơn của người con gái đang chờ đợi yêu thương, để rồi đêm nay lại một lần em chìm trong cái giấc mơ mà bao lâu nay em cứ chờ mãi...

Em đang chờ cái gì đây? Em đang chờ đợi một điều gì từ anh, một câu nói hay một cử chỉ yêu thương, hay chỉ là một tin nhắn “anh nhớ em”. Giờ thì em đã hiểu chờ đợi cũng là một điều ước. Ừ thì em đang ước đấy, ước và cả chờ đợi mãi cuối cùng chỉ mình em yêu anh, chỉ mình em ước được nắm đôi bàn tay của anh, và đang chờ đợi anh sẽ là người chủ động nắm đôi bàn tay em đang khẽ run vì lạnh hay vì cảm giác bồi hồi. Vậy mà em và anh đang đứng thật gần đấy, rất gần tưởng chừng giữa chúng ta đã hòa làm một, cuối cùng cũng chỉ là bạn, cũng chỉ là một cơn lạnh lẽo, cô đơn của hai trái tim cũng chỉ vì chưa bắt nhịp yêu thương! Để rồi chỉ có con tim em là yêu một mình trong câm lặng... Để rồi mình em ôm đau khổ riêng, để rồi mỗi đêm về em lại nhớ anh, nhớ một người thật xa.

Anh…!

Em vẫn muốn nghe giọng của anh mỗi đêm, nó chẳng ấm áp, nó chẳng ru ngủ em, nó chẳng có gì lôi cuốn được em, vậy mà em muốn nghe, nhưng cái điện thoại em đang cầm trên tay ấy nó đang ở rất gần em, mà em lại tưởng chừng như nó đang cách xa em mấy mét vậy, làm em chẳng thể gọi được cho anh. Em đang ngụy biện cho chính mình đấy, là vì em chẳng dám gọi cho anh vì gọi cho anh em biết nói gì đây. Hàng đêm tin nhắn chúc ngủ ngon cũng đã làm em ấm lòng, em thôi không được quá tham lam. 

Anh…!

Đêm nay em lại say đấy, em không phải say vì rượu hay vì một chất gì đó có cồn, mà em đang say nhớ thương đấy! Lạ quá đúng không anh? Người ta chỉ say rượu hay say bia, hay là chỉ say tình thôi, còn em lại say thứ khác vì em biết mình làm gì có tình mà say chứ. Say tình ảo à, cũng không có để mà say. Em không phải là gái hư, em là con gái của thế kỷ hai mươi mốt, em cũng tự cho phép mình làm được những điều mình thích chứ, và em biết điểm dừng anh à. Em bảo với anh là em uống rượu đấy, điều đó chẳng có gì là xấu đúng không anh, và nó cũng chẳng có gì là tốt đúng không anh? Nhưng em muốn cho anh biết là em đang làm gì, kể cả những lúc em đang nhớ anh.

Em biết, với anh em chỉ là một hiện tại mơ hồ không đầu không cuối. Chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua trong cuộc sống yên bình.

Em mơ giấc mơ hai chúng ta cùng bước đi trên một con đường, nhưng thực tế thì hai ta vẫn đang bước đi trên hai con đường song song, mãi mãi không có điểm dừng. Con đường đó xa lắm anh à, nhưng em vẫn chưa thấy mệt mỏi, chưa thấy chán nản chỉ vì có mình em đang cố níu kéo, đang ảo tưởng.

Chuyện của chúng ta rồi sẽ đi đến đâu? Em không biết và cũng không muốn biết nữa. Tương lai ư? Xa vời lắm. Anh chưa bao giờ nghĩ đến và em cũng không muốn vẽ thêm viễn cảnh tốt đẹp cho tương lai của hai chúng ta. Nhưng xin anh hãy để em vào một góc khuất trong tim anh nhé, chỉ là một nơi nhỏ nhoi và đen tối, em chẳng muốn ai bước vào vị trí ấy cả.

Nếu nước mắt có thể xóa nhòa đi tất cả, xóa nhòa đi những vết cứa thật sâu trong trái tim bé nhỏ, xóa nhòa đi những đau đớn âm ỉ trong tâm can, xóa nhòa đi một linh hồn bơ vơ với tình yêu vụng dại... thì em xin một lần được khóc thật nhiều, thật nhiều. Để vị mặn chát của nước mắt làm vơi đi sự xót xa, vơi đi nỗi nhớ thương, vơi đi nỗi niềm em đang ôm cho riêng mình... Nhưng không anh à, những giọt nước mắt của em chẳng đủ mặn, đủ cay để em quên được anh. Em cứ sẽ mãi nhớ đấy, sẽ mãi cứ yêu đấy, và em vẫn mong chờ tiếng yêu từ nơi anh.

P/S: Viết hộ cảm xúc một người

Đọc thêm...

Em luôn khắc khoải mong chờ một tiếng "yêu" từ anh



Sự điềm tĩnh trong tình yêu của anh dành cho em khiến em càng thêm lo lắng. Em chờ đợi một câu nói yêu thương thốt ra từ miệng anh đến mòn mỏi. Sẽ thật tốt biết bao nếu như bên cạnh những hành động săn sóc của anh dành cho em có thêm những lời dịu dàng, ngọt ngào. (Thuy)

Từ: thuy
Đã gửi: 27 Tháng Hai 2012 3:55 CH

Em luôn khắc khoải mong chờ một tiếng yêu từ anh

Người ta nói, mặt hồ càng phẳng lặng, không hề gợn sóng thì càng nguy hiểm, bởi nông sâu khó lường. Có đôi lúc, em có cảm giác thật mơ hồ về tình yêu mà anh dành cho em.

Anh là người ít nói, điềm tĩnh, một người của hành động. Hàng ngày, anh vẫn dành cho em và các con sự chăm sóc của một người chồng chu đáo. Anh thức dậy từ sớm, chở con đi học, về nhà ngay khi hết giờ làm, sắn tay vào giúp đỡ vợ việc nhà; không rượu bia, không thuốc lá, không cà phê, la cà bạn bè bao giờ. Cặm cụi với công việc, cặm cụi kiếm tiền về đưa vợ nuôi con và không bao giờ kêu ca vất vả, mệt nhọc.

Nhưng sao em vẫn băn khoăn không hiểu anh làm tất cả những việc đó là xuất phát từ tình yêu anh dành cho em, hay chỉ vì nghĩa vụ của một người chồng. Có nhiều lần em gặng hỏi: Anh có yêu em nhiều không? Anh chỉ trả lời mỗi một câu: Có. Với em, như thế là chưa đủ, tại sao anh không nói với em: “Anh yêu em”. Tại sao anh không nói với em rằng anh cũng yêu em thật nhiều, như em yêu anh vậy? 

Sự điềm tĩnh trong tình yêu của anh dành cho em khiến em càng thêm lo lắng. Em chờ đợi một câu nói yêu thương thốt ra từ miệng anh đến mòn mỏi. Sẽ thật tốt biết bao nếu như bên cạnh những hành động săn sóc của anh dành cho em có thêm những lời dịu dàng, ngọt ngào.

Em cần lắm những câu nói yêu thương, vỗ về, để em có thêm niềm tin ở anh, tin rằng em là người được anh yêu duy nhất trên đời, nhưng sao anh không nói. Anh vẫn giống như một mặt hồ tràn đầy nước mát, nhưng em lại không thể lặn sâu tận dưới đáy hồ.

Hàng đêm, khi anh ngủ say, em thường ngắm nhìn anh ngủ. Tiếng anh ngáy đều, vô tư lự, em vẫn thầm tự hỏi, liệu trong giấc mơ của anh, chỉ có em và các con, hay anh còn mơ về một người nào khác? Những đêm anh mất ngủ, em lo lắng khôn nguôi, không hiểu anh đang lo về công việc bộn bề, hay đang nhớ thương về một người giờ này cũng đang vò võ một mình, không ở bên anh được?

Em thầm ước, giá như em có phép mầu để có thể lặn sâu vào từng suy nghĩ của anh, hiểu anh hơn và yêu anh nhiều hơn. Chồng ơi, anh tệ quá, chỉ có mỗi một câu “Anh yêu em” mà anh lại để em phải khắc khoải đợi hoài.

Nguồn: Vnexpress.net

Đọc thêm...

Gửi Nắng!



Gửi Nắng! - Thực sự rằng, khi đang đọc bài này, tôi đang nghĩ về 1 người

Tớ đọc ở đâu đó người ta nói rằng trước khi đi ngủ, con trai luôn nghĩ về người con gái mà họ thật sự quan tâm đến. Thật kì lạ là người con gái mà tớ nghĩ đến lại là cậu. Cũng chẳng kì lạ lắm đâu, tớ biết mà. Tớ gọi cậu là Nắng bởi lẽ tớ ghét tên cậu, cái tên mà mỗi lần nghe nhắc đến tớ lại giật mình, lại thấy có gì bóp nghẹt trong người. Tớ gọi cậu là Nắng bởi lẽ tớ mong tình cảm này tựa như một cơn say nắng, không biết cơn say này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng trời không thể nắng mãi phải không?

Gửi Nắng!


Ở bên cậu là khoảng thời gian đẹp nhất của tớ, thật đấy, và nếu có nút Redo, tớ vẫn sẽ quay lại khoảng thời gian đó và ước sao cho nó kéo dài mãi mãi. Sẽ cứ cười vui như thế, sẽ chuyện trò tâm sự cả đêm như thế, sẽ cãi nhau, đánh nhau rồi lại cười tủm tỉm mà làm lành như thế. Đôi lúc tớ cảm thấy thật may mắn vì đã có cậu ở bên trong mọi cảm xúc, cũng thật vui vì say nắng một người như cậu.

Có lẽ đôi lúc tớ nhớ cậu thật đấy, nhưng tớ sẽ không bao giờ tìm cách để yêu cậu, tớ không muốn yêu đơn phương. Nếu có một phút bồng bột nào mà nói ra thì đơn giản là vì tớ không thể giữ trong lòng thêm một lúc nào nữa. Để tớ giữ màu nắng này trong lòng tớ nhé, để cậu là màu nắng duy nhất dành cho tớ mà thôi…



Đọc thêm...

Nếu biết trước sẽ không có kiếp sau…



Người ta chỉ được sống một lần nhưng để yêu hết lòng thì một lần kia liệu có bao giờ là quá đủ? Bởi không có kiếp sau nữa, nên kiếp này xin ai đó hãy yêu để hết đi!


Có lẽ kiếp này ta đã không mang nhiều tiếc nuối; sẽ không có những lời hẹn hứa chuộc tội cho những lỗi lầm vô cớ có trong nhau.

Nếu biết trước sẽ không có kiếp sau…

Cho ta xin khước từ quyền được làm tổn thương nhau dẫu trái tim còn đang thổn thức. Món nợ kiếp này trót mang xin được trả hết, để không dai dẳng, để không thắt quặn nữa ngày qua ngày.

Nếu biết trước sẽ không có kiếp sau…

Xin từ chối những mơ ước viển vông, những hi vọng trào dâng dẫu biết chắc rằng lòng mình sẽ ôm thất vọng. Sẽ thôi những ngày tự vuốt nhẹ lòng mà xoa dịu, thôi an ủi, thôi dối lừa chính mình về một thứ hạnh phúc đang ở quá xa.

Nếu biết trước sẽ không có kiếp sau…

Có lẽ ta sẽ thôi lần lữa để ngóng chờ một bàn tay khác, sẽ thôi băn khoăn, thôi phân vân quá nhiều rồi để tuột những nụ cười đi qua trong mải miết… Chắc rằng ta sẽ ôm chặt lấy người đó, sẽ không nhẩm tính rằng sau này có hay không một vòng ôm nào nữa ấm hơn…

Nếu biết trước sẽ không có kiếp sau…

Nếu biết trước sẽ không có kiếp sau…

Ta sẽ chẳng để lỡ nữa thêm một cơ hội dù là nhỏ nhất để được yêu thương, sẽ không để quên dẫu chỉ là một giây thôi cho mình được cười thật rạng rỡ… Sẽ quên hết tủi hổ và buồn phiền, quên hết đắng cay và thương tổn để sống hết kiếp này trong những an yên, thanh thản…

Sẽ thôi chạnh lòng những ngày ít gió và nhiều mây, thôi lất phất nhớ nhung những chiều mưa về một nơi xa lắm… Sẽ thôi than khóc về một hình dung cũng đã chẳng nhớ nổi mình là ai nữa… Thôi xót xa cho bàn tay khẽ nắm, cho cái ôm vụng về…

Nếu biết trước sẽ không có kiếp sau…

Ta sẽ mạnh mẽ gạt khổ đau kia về quá khứ, để vui cười trong chiếc đồng hồ lí lắc thời gian. Để quên đi một thời xa vắng, để thôi mộng ước bởi những huyễn hoặc dài dòng…

Nếu biết trước sẽ không có kiếp sau…

Chắc rằng ta sẽ yêu người thêm nhiều nhiều lần nữa, bởi làm gì có nơi nào cho ta bù đắp tiếp những phút hờ hững và vô tâm; sẽ còn đâu nơi nào để ta làm lại? 

Người ta chỉ được sống một lần nhưng để yêu hết lòng thì một lần kia liệu có bao giờ là quá đủ? Bởi không có kiếp sau nữa, nên kiếp này xin ai đó hãy yêu để hết đi!

Và dẫu biết trước là sẽ chẳng có kiếp sau, thì xin vẫn yêu nhau, và ở gần nhau, tha thiết… Có bắt đầu lại ngàn lần, người vẫn sẽ cùng ta.

Theo: Kênh14

Đọc thêm...
Kiên Còi's Blogs - Những câu chuyện từ thế giới Blog
Tìm Kiếm
Cùng chia sẻ nhé:
Chia sẻ

Mới Cập Nhật

Có thể bạn muốn đọc